Trang Chủ Tin Tức Tổng Hợp Nhà khoa học Phạm Đức Chinh: “Cảm ơn bố mẹ đã không bỏ con”

Nhà khoa học Phạm Đức Chinh: “Cảm ơn bố mẹ đã không bỏ con”

bởi Doanh Nhân Giao Thương

Lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Đức Chinh, hẳn là nhiều người sẽ có chút ‘s.ốc’ nhẹ bởi ngoại hình của chàng trai này quá đỗi đặc biệt. Nhưng đúng như ông bà ta đã nói: ‘đừng nhìn mặt mà bắt hình dong’, bởi ẩn sau hình hài lạ thường ấy là cả một nghị lực đầy phi thường.

Phạm Đức Chinh 26 tuổi, đến từ xã Đông Vinh, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình, từng là một trong hàng nghìn sinh viên Đại học Bách khoa Hà Nội được nhận bằng Tốt nghiệp năm 2017.

Ngay từ khi mới sinh ra, khuôn mặt anh đã bị biến dạng bởi không có xương gò má. Hai vành tai gần như biến m.ất, lỗ tai bị thịt lấp kín gần hết. Miệng bị hở hàm ếch, đôi mắt của anh cũng không bình thường.

Thương con, bố mẹ đã mang anh đến khắp các bệnh viện lớn, nhỏ, với hy vọng tìm ra căn nguyên bệnh. Nhưng rồi các bác sỹ cũng bất lực. Không đầu hàng trước số phận, bố mẹ Chinh đã đưa anh đi phẫu thuật khắp nơi.

Từ chữa tật hở hàm ếch để Chinh có thể nói được. Tiếp đó là phẫu thuật tái tạo lỗ tai, cấy ghép vành tai. Tuy nhiên, do hạn chế về y học nên không một bệnh viện nào đồng ý phẫu thuật để giúp anh có được đôi tai như ước muốn.

Khoảng thời gian đi học, Chinh luôn phải chịu ánh mắt kỳ thị, những lời trêu đùa ác ý của bạn bè. Song, không vì thế mà anh mặc cảm, tự ti về khuyết điểm của mình. Lên cấp 2, Chinh đặc biệt cảm thấy yêu thích môn Hóa học. Lên cấp 3 Chinh đạt giải 3 môn Hóa trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh Thái Bình. Và sau đó trở thành sinh viên khoa Hóa Dầu, đại học Bách khoa Hà Nội.

Năm tháng dài lặng lẽ ít bạn bè, lỡ có mến một ai cũng chỉ biết giấu trong lòng vì cảm thấy mình không xứng. Rõ ràng ai cũng muốn mình sinh ra mang hình hài xinh đẹp.

Nhưng khi trời đã không ban cho bạn những điều ấy thì xin đừng tuyệt vọng hay buông xuôi, bởi ít ra, chúng ta vẫn còn nghị lực để sống

Người với người hơn nhau chính ở nghịch cảnh, nhìn khả năng vươn lên đầy phi thường của anh chẳng còn ai dám mở miệng ra chê bai hay chế giễu. Anh không việc gì phải cúi mình vì ngoại hình, thậm chí anh còn phải ngẩng cao đầu vì thành tích đã đạt được. Cái cúi đầu ấy, chỉ dành cho những kẻ p.hạm p.háp mà thôi.

Và hơn hết, anh còn có mẹ cha yêu thương, những người không bao giờ từ bỏ anh dù trong lúc khó khăn nhất. Với họ, anh là đứa con có hiếu và tài giỏi, họ không cần phải đi so sánh với con nhà người ta, họ cũng không vứt con đỏ hỏn vì con xấu xí.

Ra trường đại học với tấm bằng loại Giỏi, Chinh được giữ lại làm việc tại Viện nghiên cứu và phát triển ứng dụng các hợp chất thiên nhiên thuộc trường ĐH Bách khoa Hà Nội. Thậm chí, một số nghiên cứu của anh còn được đăng trên tạp chí, báo chí khoa học.

Giờ đây, tâm nguyện lớn nhất của anh chỉ gói gọn trong một câu đơn giản: “Hãy xem tôi là một người bình thường, đừng nghĩ tôi là người khuyết tật vươn lên.”

Lặng nghe tâm sự của anh mà muốn chảy nước mắt vì không thể tin rằng, giữa những bạt ngàn ước mơ cao sang được làm ông nọ bà kia, trở thành tỷ phú hoặc nổi tiếng với thiên hạ, lại có những ước muốn đơn giản đến lạ kỳ.

CSHS

You may also like